Đơn giản tôi từng là học sinh kém

Tôi thất bại
trong việc học ngay từ những ngày đầu tiên vào trường tiểu học. Khi còn nhỏ,
tôi rất ghét đọc sách mà chỉ thích chơi trò chơi điện tử, xem tivi. Hậu quả là
tôi không tập trung trong lớp học, học bạ của tôi đầy những “trứng và ngỗng”. Đều
này chỉ khiến tôi thêm ghét thầy cô và trường học nhiều hơn. Mọi việc ngày càng
trở nên tồi tệ. Trước năm lớp ba, tôi bị đuổi khỏi trường tiểu học St Stevens
vì học kém và quậy phá, rồi bị chuyển sang trường tiểu học Ngee Ann. Ở đó, tôi
lại tiếp tục chơi bời, bỏ bê việc học. Như một tất yếu, điểm thi tốt nghiệp tiểu
học của tôi tệ đến nỗi tôi không được nhận vào học ở bất cứ trường nào trong
sáu trường cấp II mà cha mẹ chọn cho tôi, dù đó chỉ là những trường trung bình.
Cuối cùng, tôi được tống vào trường cấp II Ping Yi, một trường nhỏ mới mở mà hầu
như chẳng có người quen nào của tôi nghe nói tới.
Mặc dù không
ai mong đợi tôi sẽ học khá hơn tại ngôi trường mới này, họ cũng không ngờ tôi lại
“trượt dốc” quá nhanh đến nỗi, thầy dạy toán lớp sáu của tôi đã tức giận gọi điện
cho mẹ tôi, để biết lý do tại sao tôi không thể giải nổi một bài toán lớp bốn.
Lúc bấy giờ, việc thi đậu một môn học với điểm số tối thiểu được tôi xem như một
thành tích vĩ đại. Bởi thế, điểm số của tôi cứ chạy quanh quẩn từ năm trở xuống.
Trong tổng cộng hơn 160 học sinh cùng khóa, tôi nằm trong số 10 học sinh kiếm
nhất.
Cha mẹ tôi cố
gửi tôi đi học thêm ở rất nhiều nơi trong sự lo lắng tột cùng nhưng cũng chẳng
giúp ích được gì. Cuối cùng, cha mẹ tôi nghĩ chỉ còn cách cho tôi đi du học ở một
nước nào đó mà học sinh ít quyết tâm học thành tài hơn ở Singapore. Chỉ như thế,
tôi mới có hy vọng qua được trung học.
Không có nhận xét nào: